Chơ ro níu giữ hồn xưa - Kỳ 2: Tìm lại nguồn cội
Dù nét sinh hoạt xưa của người Chơ Ro đã trôi xa, nhưng có những người con tuổi đã trung niên vẫn đau đáu tìm về cội nguồn dân tộc mình.
Họ tự tìm người may cho mình một bộ trang phục truyền thống; đi xin
ở đâu đó một cái mâm đồng đặt đồ cúng, những cái ná đi săn thời xưa đã
đứt dây rồi về chưng trong nhà; thậm chí tất tả chạy đi hỏi ba mẹ cách
nấu cơm lam, canh bồi để ăn cho đỡ... nhớ.
Anh K Trung trong trang phục truyền thống, tay cầm chiếc ná đi săn thời xưa của dân tộc. |
Tự may trang phục đồng bào
Trong trí nhớ của mình, bà Hoàng Thị Hậu (47 tuổi, công tác tại Trung tâm văn hóa H.Châu Đức, Bà Rịa-Vũng Tàu) hoàn toàn không thấy hình ảnh một bộ trang phục truyền thống nào, “mọi thứ của dân tộc mình tôi phải tìm hiểu lại từ đầu”, bà nói.
Vì quá khắc khoải cội nguồn, bà Hậu quyết tự tìm người may cho mình
một bộ quần áo của dân tộc. Bà buồn bã: “Là người Chơ Ro nhưng khi tôi
sinh ra, mọi thứ đã hòa vào nếp sống của người Kinh. Những lễ hội hay
cái văn hóa hiện tại chỉ là tái hiện, ngay cả trang phục truyền thống tôi nhờ may chưa chắc đúng nguyên bản”.
Nói đoạn, bà đứng dậy vào phòng rồi lôi ra bộ trang phục truyền
thống của người Chơ Ro mà bà tự tìm người may rồi nói: “Ở đây không có
ai may nên tôi phải tự đo số đo rồi chuyển cho người quen may, để dành
có dịp sẽ mặc. Khi nào có kinh phí, tôi sẽ đi các làng Chơ Ro ở Đông Nam
bộ để tìm hiểu, nghiên cứu về phong tục tập quán dân gian xưa của đồng
bào mình”.
Một số người già trong ấp Vinh Thanh kể, theo truyền thống, nam
giới Chơ Ro thường đóng khố (tiếng Chơ Ro: tronh), ở trần và nữ quấn váy
(xipút), ngực để trần. Ngoài ra nữ cũng thường đeo trang sức như vòng
cổ (kieng), vòng tay (nglao) được làm bằng đồng, bạc... Thời chiến, đồng
bào phải chạy giặc trong rừng, không ai may vá gì nên đàn ông phải đập
vỏ cây rừng làm khố, còn phụ nữ có tấm vải quấn ngang hông là quý lắm
rồi. Sau đó, đồng bào tiếp thu trang phục hiện đại. Trang phục truyền
thống chỉ mặc khi có dịp lễ hội ở nhà văn hóa hoặc khi đi thi, diễn.
Thầy Đào Quốc Trung (công tác tại Trường Phổ thông dân tộc nội trú
tỉnh Bà Rịa-Vũng Tàu) cũng tự trang bị cho mình một bộ trang phục và
thường hay mặc nó, lội ra thác Xuân Sơn để... quay video ca hát. “Tôi
thường nhờ người quay video lúc tôi mặc trang phục, hát mấy bài dân ca
của dân tộc, tải lên mạng xã hội
để mong phổ biến chút văn hóa cho dân tộc”, thầy nói. Thậm chí, thầy
Trung còn xin một cây ná đã đứt dây và bộ mũi tên để trưng bày trong
nhà, luôn tự nhắc mình là người dân tộc Chơ Ro.
Nhớ cơm lam, gà nướng, canh bồi...
Những người con Chơ Ro luôn “thèm” cái gì đó thuộc về dân tộc. Ngày
chúng tôi đến Vinh Thanh, thầy Trung xách xe hái lá pà nhau để nấu canh
bồi tiếp đãi.
“Xưa, mỗi lần làm rẫy, tôi hay nghe người ta kể về canh bồi nấu với
lá pà nhau là ngon nhất (dù có thể thay bằng lá mướp hoặc bồ ngót).
Nguyên liệu nấu canh bồi gồm gạo ngâm, gừng, thịt hoặc cá hầm, rau kèm
như đọt mây, đu đủ hay củ cây đồng đình... Lá pà nhau bây giờ hiếm, hôm
trước thấy nó mọc ở bờ rào gần trường, tôi mới hái một ít đem về. Canh
bồi tôi có thể tự nấu nhưng nếu đãi cơm lam, chúng tôi ưa đặt hàng ở nhà
anh Hiệp - tổ trưởng tổ 2 của ấp”, thầy Trung cho hay.
Anh Đào Văn Hiệp là “nghệ nhân nướng cơm lam” của ấp. Thấy tôi ngỏ ý
muốn làm thử, anh liền dẫn đi chọn nứa. Chạy ra ấp Hoàng Giao (TT.Ngãi
Giao), anh ghé nhà của một hộ dân rồi bảo tôi: “Nứa bây giờ không nhiều
như trước, phải biết hộ nào có để hỏi mua. Nứa mọc quanh năm nhưng rộ
lên từ tháng 10, thời điểm này làm cơm lam rất ngon. Phải chọn cây ra lá
tầm gần gang tay. Cây chặt ra thấy đầu bị ám đen phải bỏ vì đã bị nước
vào”.
Anh Hiệp giải thích sở dĩ người Chơ Ro xưa ăn kiểu này
vì đi rẫy rừng lâu ngày, không có nồi niêu nên tận dụng cây tre, nứa để
nướng cơm. Các ống cơm giữ được mấy ngày mà không bị thiu.
“Cơm lam thực chất nguyên liệu chính là nếp chứ không phải gạo. Bây
giờ cơm lam hiện đại có nước cốt dừa, nước lá dứa, thêm gia vị và
thường được ăn với gà nướng hoặc muối mè”, anh nói.
Công đoạn nướng cực không kém chọn nứa. Nướng từ đáy lên, đặt cây
chếch từ góc 45 độ, nướng trở vàng đều rồi hạ dần cây xuống, phải lưu ý
đừng để phía đầu chín trước hay vì áp suất mà phọt hơi. Cứ như thế tầm
40 phút là cơm chín.
Anh Hiệp cho biết: “Tôi nướng cơm 12 năm rồi. Có nhiều công ty du lịch
ngỏ lời nhưng ngặt nỗi kiếm nứa, một tuần không có đủ 100 - 200 ống nứa
cung ứng. Trừ khi địa phương có lộ trình phát triển du lịch, quy hoạch
trồng cây thì mình mới dám tính tiếp”.
Ngoài cơm lam, canh bồi, còn có bánh dày, rượu cần... Nhưng nay chủ
yếu người Chơ Ro làm các món vì hoài niệm. “Giữ được gì thì mình phải
cố gắng, đặc biệt, nấu lại món canh bồi đãi bạn hôm nay là vì tôi muốn
giới thiệu bản sắc của dân tộc Chơ Ro. Tôi cũng muốn hun đúc trong lòng
con mình hương vị đồng bào, để chúng hiểu chúng cũng có một cội nguồn,
một nét sinh hoạt đặc sắc”, thầy Trung bảo. (còn tiếp)
Già làng chờ tặng mâm đồng
Ông Đào Văn Giả (58 tuổi, Bí thư Chi bộ ấp Vinh Thanh)
được xem là “già làng” hiện đại, người có uy tín trong đồng bào, chuyên
hỗ trợ người dân những vấn đề pháp lý và phản ánh nhu cầu của người dân
với chính quyền địa phương. Ông tâm sự: “Tôi đang xin ý kiến các cấp xây
một nhà văn hóa riêng cho đồng bào Chơ Ro ở ấp Vinh Thanh, dù bằng bê
tông cũng thấy ấm lòng. Nay tôi còn cất giữ trong nhà một cái mâm đồng
xưa chuyên dùng dâng đồ cúng lễ. Đợi khi nào xây được nhà văn hóa, tôi
sẽ đem cái mâm này lên cho nhà văn hóa trưng bày”. |
Tín ngưỡng của người Chơ Ro
Trước đây, người Chơ Ro có tín ngưỡng đa thần. Họ tin rằng thế giới của thần linh mới quyết định cuộc sống
con người. Thầy Chang (gatung-daq) và thầy Bóng (si păm) đảm nhiệm việc
cúng vái, chữa bệnh.
Thầy Chang là người đọc lời “gọi thần”, thầy Bóng là người “nói chuyện” với thần linh. Khi thần linh nhập vào người, thầy Bóng nói bằng tiếng lạ, viết ra chữ lạ, cảnh báo mọi người nên làm gì để không bị xui xẻo, không phạm tới thần linh. Sau đó, tất cả cúi đầu chắp tay lại, thầy Bóng đặt hai tay lên đầu từng người, phun rượu vào và chúc điều tốt lành.
Thầy Chang là người đọc lời “gọi thần”, thầy Bóng là người “nói chuyện” với thần linh. Khi thần linh nhập vào người, thầy Bóng nói bằng tiếng lạ, viết ra chữ lạ, cảnh báo mọi người nên làm gì để không bị xui xẻo, không phạm tới thần linh. Sau đó, tất cả cúi đầu chắp tay lại, thầy Bóng đặt hai tay lên đầu từng người, phun rượu vào và chúc điều tốt lành.
Ngày nay, người Chơ Ro hầu như không còn thầy Chang, thầy Bóng. Tín ngưỡng đa thần cũng được thay bằng các tôn giáo khác...
Phạm Thu Ngân/ Báo Thanh Niên
Bài viết được đăng tải vào ngày 14/08/2020. Xem đầy đủ tại đây.
Nhận xét
Đăng nhận xét