Lâu lâu viết một tạp bút tình cảm hơi buồn (cập nhật)

Quý vị đã biết tôi không phải là nhà thơ hay nhà văn, nhưng thỉnh thoảng, tôi tưởng tượng và sáng tác ra những câu văn rất bất bay bổng, sến súa. Ấy không phải vì tôi yêu và lãng mạn đâu, mà vì ngay tại thời điểm này, tôi cảm nhận được (một cảm nhận rất bỗng dưng) nỗi buồn của một người đàn ông, khi anh ta thấy người con gái mà anh trót thầm thương trộm nhớ suốt nửa năm ròng xách áo ra đi.

Nguồn ảnh: Freepik.

Người đàn ông ấy, đôi lần trong trí tưởng tượng của tôi, là ba tôi, ông tôi, cậu tôi... nhưng nay, đó là một người hàng xóm. Mẩu tạp bút ấy sẽ bắt đầu bằng tháng Năm - thời điểm mà mùa bằng lăng trắng ở khu rừng khộp Yok Don (Đắk Lắk) khoe sắc, mùa trổ sắc vàng rực rỡ của những cây muồng và cũng là mùa chò nâu rụng ở đây, Sài Gòn này. Đó là tháng Năm, những ngày chờ đợi cơn mưa không dứt (hay là day dứt?) của tháng Sáu...

1. Phần anh, anh đã nói thế này:

Có những ngày Sài Gòn dịu dàng đến vậy. Những giờ dịu dàng và ân cần, chắc để lấy đà cho những cơn mưa thê lương. Sau những ngày vật vã vì thân phận của anh, của em và sự chia xa của chúng ta, anh đã có thể đường hoàng bước ra ngoài mà không chống đối gì xã hội nữa. Ấy cũng là lúc mà anh tin là anh cần rời khỏi khu trọ này, khu trọ với em là chốn - đã - từng tá túc.

Anh không biết có ai đó trên đời này vì ở trọ mà bén duyên nhau rồi gá nghĩa thành vợ chồng hay chưa, nhưng anh - một người con trai miền Nam - gặp em - một cô gái Bắc, ở chốn này, rồi phải lòng em đến vậy.

Cứ 7 giờ 30, mỗi ngày, trong suốt 6 tháng qua, anh trở mình thức giấc, anh vểnh tai nghe tiếng em mở cửa, rời phòng đi làm.

Đôi lần anh đã đón em. Anh cố tình dậy sớm, anh tản bộ quanh các con hẻm nhỏ. Rồi anh thấy em che nghiêng vành nón. Em nở nụ cười thật tươi sau chiếc nóng rộng vành. Em chào anh, em chào bầu trời, em chào vòm mây trắng.

Sài Gòn của anh có em vào những tháng ngày thật nắng, thật nhiều nắng, anh bớt đi những cơn đành hanh cỗi cằn. Anh tin là tình yêu của anh cũng thật nhiều như nắng Sài Gòn. Em có quen với khí hậu trong này, với những ngã tư, cột đèn và các cơn nắng chói chang?

Anh ưa tìm cớ, là một cái cớ để gặp được em. Có cái cớ là giặt đồ, có cái cớ là đổ rác, có cái cớ là mở cốp xe, cái cớ là châm điếu thuốc trước cổng rào. Anh không giấu được nỗi bồn chồn, lo sợ và sung sướng nếu mình may mắn gặp được em.

Em mở cửa, em chào anh, em nở một nụ cười. Anh chưa dám thú nhận tình cảm của mình. Em biết bản tính của con trai miền Nam lúc nào cũng hiên ngang một cách rất rụt rè. Những giờ lảng vảng của anh biết đâu sẽ trở thành nỗi sợ của em. Đoạn đường em đi đến chỗ làm sẽ bắt đầu vắng những nụ cười. Trong bóng tối ảm đảm của căn phòng em, em quên đi gốc gác...

6 tháng trôi qua, đến một ngày, em đi, chào, nhanh, em về một nơi rất lạ, lạ với những suy nghĩ của anh. Những phút chốc mong chờ đầy hứng khởi của anh bỗng dưng tắt lịm. Em đã có dự định, em đã có những cuộc vui. Anh chẳng được dự phần. Anh không muốn kéo em vào những nỗi sầu của anh. Vì anh thật sự đã sầu, đã não nề nhiều lắm. Khi em đi rồi, anh thường mở cửa căn phòng em những khi anh tan ca về. Căn phòng trống hoác, lạnh tanh, chưa có khách nào tới thuê. Em bỏ đồ đạc lại, em bỏ quên cái kẹp tóc, anh đã cất giữ. Anh bật khóc, anh thấy nỗi cô đơn, một nỗi cô đơn xâm chiếm lấy mình.

Sáng nay khi anh chạy dọc con đường Trường Sa lúc 9 giờ, xe cộ dần thưa, tán lá đung đưa, những cánh bằng lăng rơi vung vãi vào người... Anh nhớ một lần anh đã có dịp chở em dạo quanh đường phố Sài Gòn (trời ơi lúc ấy anh thấy rất tự hào vì em hướng nội rặt, đã đồng ý ngồi sau xe anh). Em hỏi anh vì sao Sài Gòn trồng nhiều me đến vậy. Anh chưa giải thích kịp, nhưng anh đã đọc cho em một đoạn của nhà văn Bình Nguyên Lộc khi tác giả ấy đã miêu tả thế này: 

"Ôi những hàng me chợ Cũ, những hàng me phố Gia Long, những hàng me phố Tản Đà giao nhành rợp bóng, những hàng me bầu bạn của người đi bộ về trưa, những hàng me tò mò dòm vào các cửa sổ tư gia, gửi vào đó những lá nhỏ li ti trên tóc cô gái bé, những hàng me tàn xanh sậm quyến luyến những tiếng dương cầm của ai trong vài cửa số vọng ra... Lòng sầu xứ quê của những kẻ lạc loài vào đô thị Sài Gòn được dịu đi vài phần khi nhìn những hàng me Nguyễn Du và Hồng Thập Tự ngả màu rồi lại thắm màu".

Anh kể cho em rằng người Sài Gòn gọi là "cây me đô đốc", bởi người Pháp đã mang cây me tới đây. Ông Louis Pierre - nhà thảo vật học và là "cha đẻ" của Thảo Cầm Viên - đã trồng nó. Để cho Sài Gòn vơi đi cái nắng chói chang oi bức. Giờ đây, khi anh đã đến con đường Pasteur rồi, em sẽ hình dung được vai áo anh ướt. Phía trên vai anh, những giọt mưa li ti đọng từ những lá me nhểu xuống. Trời Sài Gòn chuyển mưa đột ngột. Anh đã thôi nhăn mày. 

Em đi rồi, anh không có tư cách giữ lại, anh biết. Anh không nghĩ mình có thể dừng chân, anh cũng biết cá tính anh ngông cuồng và ham cái lạ. Nhưng anh tin mình đã yêu em thật thà. Anh muốn rời khỏi nơi này, vì điều gì cũng có thể dẫn anh nhớ về em. Có lẽ vì vậy, tiếng mở cổng, tiếng mở cửa, tiếng ai vu vơ nói, cũng đều làm anh đau nhói. Anh cứ nghĩ em về.

Nhưng em đã đâu còn nơi này, em đang vui với đời khác mới lạ, anh tin em đã an yên. Anh cầu chúc và thật lòng mong em sống đời an yên như em luôn ý nguyện. Phần anh biết anh chẳng là gì, anh vẫn thừa, từ Trường Sa cho tới Pasteur, em biết đó, anh vẫn thừa. Xe vẫn đông, thiên nhiên vẫn giữ cho nó tác quyền tuyệt đối: lãng quên, còn anh có quyền vì anh biết nhớ.

Lắm lúc anh tự hỏi là em có lưu luyến gì Sài Gòn không? Nếu có, sao em ra đi không bịn rịn, em ra đi sao không buồn? Anh không tin con người ta có thể vui vẻ vì chia ly. Như cá nhân anh đây, em thấy đó, anh nào có vui vẻ gì. Anh vùi mình vào những cơn đau tim bất chợt, vì biết đôi ta sẽ mãi mãi không bao giờ gặp lại, mà tình yêu anh lại giấu kín trong lòng. Đôi lần anh ngỡ mình đã đánh mất thứ gì lớn lắm, như một bộ phận trên cơ thể của mình. Anh dè chừng với sự hiện hữu trên đời, vì ta gặp nhau làm gì để phải đối diện sự thật rằng mình đã - ngăn - nắp chia tay nhau? Anh không tiễn em, nhưng chiều nay mưa buồn lắm.

2. Phần em, sống là đoạn tuyệt:

Em không biết đời anh có bao nhiêu cay đắng, nhưng em biết là anh đã trải qua nhiều đắng cay. Em có thể ý thức và cảm thông được những lần anh buồn, nhưng em không nghĩ mình có thể ôm nó vào lòng và bao dung nó. Có lẽ em ác với anh, xong đã từ rất lâu, từ khi nào em không nhớ rõ, rằng em đã chỉ biết sống cho riêng mình. Khi chạy trốn vào miền Nam rồi, em thật quý mến cá tính hiền lành, thật thà, lo toan của con người xứ sở này. Nhưng dù vậy, em vẫn phải thừa nhận rằng cuộc đời mà chúng ta đang sống, đã dẫn lối em thành kẻ thờ ơ với tất cả mọi thứ trên đời này, kể cả cái gọi là tình yêu.

Em không định lượng được những cảm xúc, nhưng em biết tim em chất đầy những nỗi hoài nghi. Nhiều đến độ, đông đặc đến độ chỉ cần một cử chỉ quan tâm của anh cũng làm em ngờ vực và muốn chối từ. Những hàng me người ta còn có thể đốn mất, cuộc sống hữu hạn, em tự hứa với bản thân rằng không thể vì một ai đớn đau mà quay đầu lại. Dù đôi khi, em nhớ những rặng đồi ở nơi tuổi thơ em thuộc về, những rặng đồi tràn đầy niềm vui và nỗi thống khổ. 

Ngày em cất bước ra phi trường, em bỗng dưng tiếc nuối. Vì lúc ấy em biết mình cũng đã trót yêu anh đôi lần. Khi chiếc máy bay bay cao lên trên bầu trời cao vút kia, em biết chắc có lẽ đến cuối đời ta sẽ không có cơ hội nào gặp lại. Thế rồi em tự nhiên muốn quay lại, muốn an trú trong vòng tay của anh, muốn được anh chở qua những con đường Sài Gòn ngập nắng. Em lại muốn được nghe anh huyên thiên kể về huyền sử, em muốn được ngắm nghía từng ngóc ngách trong suy tưởng của anh...

Số phận mang chúng mình về đâu, mà về đâu cũng là thế. Có thể thái độ bất cần đó của em làm anh buồn lòng, nhưng em không nghĩ mình còn cơ hội nào quay đầu. Em cần quên những tháng ngày lao đao trước khi em thấy sự vững chãi nơi anh, em cần quên đi chính em mỗi khi em đau đớn, em cần làm quen với đoạn đường kế tiếp vì giờ đây em cũng đã mất anh rồi. Anh có buồn, khi nhớ tới em? Anh có còn lảng vảng trước căn trọ của chúng mình và lòng mong cho em mở cửa, chỉ để nhìn thấy em nở một nụ cười và chào hỏi anh một cách rất đãi bôi? Sài Gòn đất chật người đông, vậy mà chúng ta vẫn có thể gặp được nhau, anh có tin vào những gì gọi là số phận?

Máy bay đáp xuống nhà ga. Vùng đấy này nơi đây đón em bằng cơn nắng còn oi bức gấp nhiều lần so với Sài Gòn. Nhưng họ thông báo sẽ có lễ hội bắn pháo hoa vào lúc nửa đêm, em trông chờ được thấy. Pháo hoa khai cuộc như anh gõ song lang khai trường, thứ nhạc cụ em không biết đến cho tới khi vào Nam và được anh thị phạm. Nhưng thứ đàn anh reo trước bão day dứt đẹp trong từng quãng thanh âm không tàn lụi, còn pháo hoa lại rực rỡ khi tàn. Trong giây phút hàng triệu con mắt đứng bên bờ sông, ngước lên vòm trời tối om trong vắt; những tia pháo hoa sặc sỡ sắc màu nối tiếp nhau từng đợt, em đã ước mình có thể thành đôi. Em sẽ biết ước mong, em sẽ nói anh nghe về những mong ước đó... 

3. Phần anh, rồi sẽ có ngày mình tiệm cận được hạnh phúc

Hôm nay, anh gặp được một người con gái, giống như em. Giống thế nào anh không tả được, nhưng biết là giống em như cách vì thế mà anh yêu em. Người ta có thể sẽ hờn trách sau khi anh nói ra rằng anh sợ cô ấy sẽ bỏ anh ra đi như cái cách mà em ra đi không ngoảnh lại. Nhưng cô ấy rồi sẽ rất khác em, anh tin vậy. Cô ấy lò tò theo anh đến quán cafe nhỏ, ngồi ở những cái bàn mà anh ưa đọc sách, ăn những món mà anh hay ăn, khóc vì mình không lớn bằng anh và sẽ biết thấu hiểu những nỗi buồn vô tận của cuộc đời anh dù có khi anh chưa hiểu hết được.

Đã hai năm trôi qua kể từ khi em rời khỏi vùng đất này, riêng anh chẳng có gì đổi thay, ngoại trừ tuổi tác. Sài Gòn vắng em nhưng trời vẫn nắng, anh biết là em đã quên anh. Anh vẫn theo dõi âm thầm những tài khoản của em, và em luôn xa vắng. Anh biết rằng anh đang hiện hữu, anh biết tình yêu của anh hiện hữu, biết rằng người con gái mà anh mới gặp đây, ngay tại nơi này đang hiện hữu, còn em đang hiện hữu ở tâm trí anh, mà sự thật em có còn hiện hữu trong cuộc sống này nữa hay không thì anh không biết. Đồ vật đâu có hiện hữu, khối bê tông ngoài đường đâu hiện hữu, mọi thứ chỉ hiện hữu khi mình có ý niệm về nó, mà giờ đây anh không thể nào nhớ nổi gương mặt em, anh không thể mường tượng lại khoảng thời gian đó chúng ta đã ở bên cạnh nhau thế nào, vì sao chúng ta xa nhau và hằng hà sa số những cử chỉ, ánh mắt, bờ môi, nụ cười em... Anh đoán tất cả đều đã tan biến. Anh tin mình đã cô đơn hơn em rất nhiều ngày.

Trong đôi lúc, anh ước mình được tỏ bày với em mọi chuyện, trước khi em đi. Anh đang mơ ước những chuyện không thể nào làm được. Anh tin nếu trong quá khứ, anh can đảm, thì tình cảm này sẽ không phải biến thành cơn khổ luỵ suốt năm ngày tháng đoạn. Hôm nay bỗng dưng trời Sài Gòn không nhiều nắng, mây phủ và "gió lốc từng cơn cây rung lá", chiều hôm nay với anh đã "thanh thản quá". Có lẽ vì chúng ta đã lạc nhau, có lẽ vì anh còn mãi suy tư về một mối quan hệ lặng câm, chỉ riêng anh, trong những khoảng trống có mỗi anh ở đó. Anh đã cầu chúc cho em an yên, em đã an yên như em ý nguyện? Nếu chúng ta thành đôi thì chúng ta có khổ đau không? Chúng ta thành đôi thì chắc gì chúng ta đã không đau khổ?

Cô ấy chưa nói yêu anh. Anh cũng không biết cô ấy có yêu anh không. Nhưng anh yêu đã dần rung động vì sự quan tâm của cô ấy. Anh lại không muốn giận hờn hay oán trách cô ấy bất cứ điều gì, so với những khi anh nghĩ về em, anh đã vài lần đay nghiến em đến vậy.

Em có nghĩ rằng rồi ngày nào đó, cả hai chúng ta đều sẽ tiệm cận được hạnh phúc không. Anh tin mình sắp chạm vào hạnh phúc. Nó cũng có hương thơm vì nỗi đau của anh được xoa dịu. Nó có sự thi ân vì mọi lỗi lầm và tình yêu của anh với em đều sẽ được tha thứ, em.

4. Em đã trở lại Sài Gòn:

Em đáp chuyến bay khi trời sáng sớm. Sài Gòn hôm nay sao thật khác, nhiệt độ dưới 20 độ C. Em chưa bao giờ biết.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến