BIÊN VIỄN

Kể từ khi rời khỏi ký túc xá, mình sống đời vấp phạm và thiếu mạch lạc. Vì viết nhiều hơn diễn thuyết, mình thành đứa trẻ hầu như chỉ biết ấp ớ mỗi khi được nói. Có lúc, mình ăn nói lúc rất lịch sự, có lúc thì rất quàng xiên. Mình bắt đầu từ số đông vì mong muốn được hiện hữu. Mình đoạn tuyệt với quá khứ và bắt đầu sống một cuộc đời mới. Khoảng thời gian từ tuổi thơ đến đại học đã khép lại rồi.

Những chiều khuôn viên đại học quốc gia, chiếc ghế đá, nơi những đôi trai gái tuổi mười tám đôi mươi hò hẹn chắc chắn đã vào kỷ niệm. Hay chuyện chạy quanh con đường nhiều cây cối vào mùa này, nắng nóng, ve kêu ran khắp lối đi gọi bạn, nước đái ve mà ngỡ nước trời, mình đưa vào ngăn xếp của ký ức. Mình đã ngồi trong quán cafe nằm nơi góc đường hẹp dẫn lối lên Nhân Văn. Gần đó có tiệm cắt tóc 40.000 đồng. Mình ôm laptop hoặc đọc sách hoặc vạch ra kế hoạch đi phượt theo Lonely Planet - thứ mà đời sống cơm áo gạo tiền không đùa với khách thơ như giờ.

Người ta thường bảo ngoại diện dễ nhận thấy, còn những gì diễn ra bên trong thì không có dấu vết rõ ràng. Thế là dù mình sống lý trí đến cỡ này, nhưng rồi chiếc áo mình mặc, đôi giày mình chọn hay nhãn khăn tay mới mua, đã phản bội mình. Tất cả đều dẫn lối về mùa hè cũ. Mùa mà mình đã sống, đã hết lòng với tất cả mọi thứ trên đời này, kể cả nỗi vui hay niềm cay đắng.

Rồi bỗng dưng một câu hỏi vụt lên trong đầu, vì sao mình đoạn tuyệt quá khứ, và để làm gì?

Nhận xét

Bài đăng phổ biến