Tôi nhận một email, nội dung là một tạp bút, viết về "một chuyến xe"

Xuống chuyến xe từ Đà Lạt về, cập bến Hàng Xanh, tôi nhìn đồng hồ thì đã gần 22 giờ. Nếu thời gian trước, tôi và chúng bạn mỗi người mỗi ngả, ai về nhà nấy với tổ ấm riêng, thì lần này là lần đầu tiên tôi về trong cô độc.

Tôi nhìn qua lại, biết tỏng sẽ không còn chuyến xe ôm công nghệ nào nên đành đánh bắt taxi của một hãng tôi rất ghét. Trên đường đi, anh tài xế kể những câu chuyện giàu nghèo và điểm xuyết, anh phỉ báng các xe ôm công nghệ. Đối với anh, chỉ có dân giàu mới đi taxi. Ngược lại, chỉ có sinh viên, người làm công ăn lương, thuê trọ vặt vèo mới chọn xe ôm công nghệ. Ấy là những lời anh tài xế này nói, tôi không bình luận gì, vì thật sự không hiểu đâu là biểu hiện, đâu là ranh giới chuyện giàu, nghèo và càng không có ai chỉ cách để tôi giàu. Tôi không ưa các cánh tài ba hoa. Tôi tự nhận mình rất giàu. Ấy cũng là tôi tự nhận, tự nghĩ. Đoạn đường lưa thưa người chỉ mấy cây số, anh tài xế cứ uyên thuyên giữa hai loại hình di chuyển. Quả thật, ca này khó nuốt.

Đến nơi, tôi lê những bước nặng nề đến chỗ lấy xe, nhìn qua tủ hàng của bà Hồng, thấy bà đang thẩn thờ nghĩ gì lung lắm. Đường phố nhớ dấu chân người, bàn ghế nhớ các bác tài phì phèo khói thuốc giấc khuya. Tôi không lại chào bà Hồng, chỉ lẳng lặng chất đồ lên xe, kiểm tra bản đồ để định hình chính xác đường Đề Thám nằm ở đâu rồi chạy thẳng một mạch tới đó. Tôi nhìn lại kính chiếu hậu, thấy bà Hồng còn ngồi thừ ra. Chắc bà đang buồn, tôi đoán thế.

'Khu này là ven quận 1, giáp Bùi Viện, khá phức tạp', tôi nhận định. Cũng thầm thắc mắc tại sao mình lại chọn một khách sạn ở khu này, có vẻ không hợp lắm với mình. Nhưng nhớ ra là mình đã chọn đại.

Biển của khách sạn này nháy nháy đèn xanh đèn đỏ, chạy dòng Hotel 24/24; nó nằm cạnh một quán nước có bàn ghế được kê khá sang trọng, nhưng kê ngoài lề đường, như thể, dịch đã làm lỡ thì.

Bước vào khách sạn, trao đổi với lễ tân, tôi mới tả hỏa Booking đã lừa tôi đặt số tiền trong hai giờ thay vì hai đêm. Tôi cũng muốn thoái lui, tìm nơi khác, nhưng nhìn quanh thấy đường phố tiêu điều quá, quy định 21g các hàng quán đóng cửa khiến cho đô hội bỗng chốc hoang tàn. 'Giờ mà đi đâu nữa', tôi nghĩ thầm.

Nhìn quanh, thấy dân tây ở đây khá nhiều. Các anh tây mặc các chiếc áo xộc xệch, nhàu nhĩ, vài người khoác bộ đồ dơ dáy, ra vô cửa khách sạn liên tục, như dò tìm một hội thế sa cơ. Tôi không biết nhân cách của họ ra sao, có hiền lương, có kiên nhẫn hay tự cho mình là đỉnh cao, trung tâm, vượt trội..., nhưng những hình ảnh của 'Journey to the end of the night' hiện lên trong tôi với tầng lớp tây bình dân, hỗn loạn, cô đơn và bẩn thỉu. Cá tính miền nam không cho phép tôi thôi hiên ngang, nhưng sự thật là, nhìn họ, tôi thấy phục sát đất vì họ chịu đựng được cảnh cô đơn. Tôi đã cô đơn đến chết mất.

'Quá đói, quá rã rời để có thể lấy xe chọn nơi khác, nên thôi, thanh toán thêm một đêm tiền phòng', tôi quyết và hỏi gã lễ tân liệu tầm này có thể order một món ăn về ăn không. Anh chàng chậm chạp nhíu mày, suy nghĩ rồi cất giọng nhựa nhựa như cái băng đĩa cổ xưa bị rít, bảo 'em vẫn thấy người ta đặt bình thường tầm này'. Tôi cảm ơn rồi lấy chìa khóa lên phòng.

Anh tây tóc vàng, mặc chiếc áo hoa, chiếc quần cọc, đứng cạnh tôi chờ thang máy, nhưng chiếc thang máy này dở hơi không thua kém. Tôi hỏi gã lễ tân 'Khách sạn bao nhiêu tầng', '7 tầng', '7 tầng mà chờ thang máy 15 phút, đúng là dạy cho con người ta bài học đừng nhụt chí'. Anh tây tóc vàng không đợi được nữa, phun ra vài lời chửi thề, nhưng tôi không quan tâm lắm. Vài giây sau nhìn qua thì thấy anh tây tóc vàng đã bỏ đi thang bộ.

Tôi lên tới, ủ rũ nhìn chiếc phòng thấy phát ngán. Chắc chắn, nơi này bị đẻ ra cho những cuộc tình một đêm hoặc dành cho những kẻ không muốn thấy mặt trời. U ám, tủi hổ và còn gì hơn nữa mà tôi không diễn đạt được. Trần toilet rỉ thứ gì đó màu đỏ, như máu xuống sàn, tôi suýt ói nếu không xác nhận rằng nó chỉ là vết rêu hoang úa. Chiếc đèn trần nháy nháy như dắt người ta vào cõi mê, tiếc là tôi đủ thực tế để hiểu rằng hạ tầng điện lực nơi này quá yếu.

Tôi mở app, order một hộp cơm và ly trà đá, căn phòng chả có gì ngoài nội thất, 'không hiểu tại sao mình lại dành một món tiền hời cho cái chỗ quái quỷ này, mình đâu có thiếu tiền để pourboire luôn cho nó nhỉ'.

Tôi mở các hộc tủ ra như một thói quen trước khi check in một căn phòng nào đó, nó giúp cho tôi yên tâm hơn. Điện thoại reo, món cơm gà nóng hổi đã tới ! Tôi xuống thang máy, nhận hàng và không thèm lấy tiền dư. Ngoài trời mưa lất phất.

Cái thang máy mất chừng chục giây để lên tới một tầng. Đến floor 2, một người phụ nữ trạc tuổi 50 với quần áo xộc xà lỏng lẻo nhảy vào khi thang máy vừa mới mở cửa. Thoáng qua, để ý chị đánh lớp phấn dày, môi chị không son, áo chị mặc hai dây, lộ bầu ngực xệ, tóc chị chưa kịp buộc lại. Chị lấy chiếc gương bé xíu trong một túi xách đã lỗi thời đưa lên nhìn, sau đó hối hả bấm số tầng thang máy. Chị bấm tầng trệt dẫu cho thang đang di chuyển lên. Tôi bước ra khỏi thang và chị vẫn còn thu mình vào một góc. Tôi không nhìn lại, chị không nhìn tôi. Đêm quá sâu, hồn rã rời, ta là những người khách lạc..

Lối hành lang hẹp dẫn tới căn phòng trong hốc, tôi chửi thầm 'không biết dân chúng thời nay nghĩ gì mà có thể đánh giá căn khách sạn này là 3 sao và sạch sẽ, đáng lưu trú, mình sẽ xóa cái app trốn thuế đó, lố bịch đó', tôi định bụng, sáng mai mình sẽ dậy thật sớm để dọn qua căn hộ khác. Căn ở Phú Nhuận có mở không nhỉ? Quái, lại đó một mình chẳng khác nào hửi mùi este khi đọc 'Từ thăm thẳm lãng quên. Xin thôi, cho con yên ổn đừng suy nghĩ một ngày'.

Tôi đóng cửa lại và phát hiện cửa mất chốt, chỉ có thể bấm lại như những căn phòng ngủ bình thường. 'Ghê thật ! Mà kệ đi, chắc chả có ma nào lui tới cái khách sạn đánh giá hảo hạng này đâu. Giờ đổi phòng là lại ra chờ thang máy', tôi chậc lưỡi.

Tôi tắm xong thì leo lên giường, mở hộp cơm, rồi tự nhiên những vết thương lòng ùa tới, 'mẹ kiếp, tụi mày không tới lúc khác được hả?' Tôi bỏ bữa, tắt đèn và quyết định đi ngủ.

Tôi đã rơi vào cơn hôn mê trước khi ngủ, với những tính toán, những nỗi niềm nát bấy vô phương chữa lành. Tôi không thấy bầu trời trong giấc mơ đó, 2 giờ sáng, tôi giật mình tỉnh giấc vì tiếng đục cửa. 'Trộm?'

'Đây là khách sạn trộm gì nhỉ', nhưng tiếng đục cửa, tiếng tra chìa khóa, tiếng dây xích cứ vang lên rõ mồn một. Tôi lau mồ hôi trên cổ rồi rón rén ra cửa xem. Chẳng có ai cả, chẳng có gì, chỉ có hành lang hiu quạnh. Tôi quay trở lại giường, nhưng liên tục trong 1 tiếng đồng hồ sau đó, những âm thanh không mấy hay ho này cứ vang lên, tôi hồi hộp, xem đi xem lại nhiều lần. Sau đó, thấm mệt, tôi quyết định cho qua, thiếp lại trong cơn buồn ngủ. Chắc là một cuộc vật lộn nào đó ở phòng kế bên, dẫu gì khách sạn này không chất chứa được một cá nhân đang tụt dốc với khối tâm trí trồi sụt của mình.

8g30, căn phòng không có dấu hiệu gì cho thấy đã sang ngày mới. Nhưng ơn trời, tôi biết mình còn sống sót. Không có kẻ lạ nào đột nhập đêm qua. Tôi dọn hộp cơm kiến đang bu đen trên bàn, vứt sọt rác, tắm sạch sẽ và check out khách sạn.

Bước ra cửa, đường mới tắm trong cơn mưa ban sáng, người qua lại nhộn nhịp.

Rõ ràng chẳng có ai quan tâm tới những nỗi đau buồn của chúng ta đâu. Càng không có ai đủ thì giờ để tự vấn lời nói của chúng ta đáng lẽ.

Tôi lấy xe, giày đạp lên vũng nước, nhìn lại vết loang lổ, tự hỏi, một mối tình, tình yêu, tình thân, hay tình bạn, nếu chỉ làm cho nhau tổn thương, chỉ làm cho nhau cô đơn, rồi chỉ có một cá nhân riêng lẻ đối mặt với các biến cố đó thì ta có nên chưa nghe gì cả, ta có nên chưa nói gì hay không? Điều đó có nghĩa, mình có nên từ bỏ tất cả để sống một cuộc sống không viện cầu?

Đột nhiên, ai gần đó, mở lên ca khúc 'Một người đi' của nhạc sĩ Mai Châu: Chinh nhân ơi! Khi anh trở về/ Chinh nhân ơi! Khi anh trở về/ Người yêu anh còn đó/ Người yêu anh bé nhỏ/ hứa thương anh trọn đời...

Bỗng dưng tôi hơi khó thở.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến