Ký thác


Mùa hoa muồng vàng ở ký túc xá

mùa hè đã qua chưa
mà ta xuôi cho ngăn cách?
tàn canh
cây xua tan tác
những đứa trẻ ầm ĩ trong khu phố
các nhịp thở
miên man

đó là một buổi chiều
bộ tán lá đung đưa
bệ cửa sổ ngập nắng
tiếng rao hàng văng vẳng
tàn cây năm ấy
viết lên:
người chọn những mùa trăng qua
làm đời mình hóa quạnh,
rêu phong bám đầy ghế lạnh
người chọn kỷ niệm không lành
ngày sau băng giá, đá mòn
một cuộc đời mong manh.

trăm cánh thư
của những đời trai hay lỗi hẹn
trăm mong cầu
của những kiếp thuyền duyên
cuộc sống, những chuỗi ngày dài, ước mơ chưa tan
chuỗi ngày rời, đi, ngăn cách
 
nhịp đập tiếp tục hoàn thành sứ mệnh
nỗi buồn, hòa vào nỗi đau của đồng loại
cuồng nộ phong ba của
thiên nhiên
và lỗi lầm hậu thế
đã không còn gì để kể
càng không có gì để trả lời
lời nói vẫn in như khắc chữ
rời đi nhưng không nguôi ngoai
rời đi nhưng không dừng lại
giữa đất và phà
giữa xa thương, gần thường
giữa những chuyến xe và bờ bến lạ
giữa đại ngàn và sơn thủy
giữa thăm thẳm cô đơn và tiếng hót cao vút trên bầu trời
những nhịp đập xa xôi và điều bình dị
một miền biên viễn
ra đi, đã ra đi rồi
cành hoa úa, tàn lá
tàn canh
chiều nay
không trở lại
không phải mùa hè
mùa đông sắp đến nơi...
một mùa đông dài dằng dặc và dằn vặt
có ngày, tháng, năm

Nhận xét

Bài đăng phổ biến